Au: Kei
Category: cổ trang
Note: MinRen là MinRen, đề nghị không ghép bậy ghép bạ, vớ vẩn -_-
————-
17.
Một ngày cuối đông, kể từ ngày hoàng thượng đến Dĩnh Hy đã hơn một tuần trăng, vương gia cũng nhốt mình trong thư phòng nhường ấy thời gian. Ngài cố tránh bản thân mình nhìn thấy Mẫn Kỳ, nhưng không cách nào buộc lòng mình ở lại. Tâm trí ngài lúc nào cũng nghĩ về Kỳ, không một giây phút nào vương gia thôi nhớ nhung người trong lòng.
Ngài đau lòng trong mớ cảm xúc, mớ lời nói dị nghị của thiên hạ. Vương gia đau khổ đến muốn chết đi cho xong. Ngài không kiềm lòng thêm được nữa, vương gia ngồi gục xuống bên bệ cửa, hai tay bất giác ôm lấy đầu, ngài gục mặt trên gối. Vương gia chưa bao giờ có những hành động kỳ quái như thế này, kể từ sau khi ngài gặp cậu thiếu niên Thôi Mẫn Kỳ, chính cậu đã biến đổi cuộc sống nhàm chán của ngài trở nên hỗn độn trong mớ nghĩ suy, cậu khiến cho trái tim của ngài giày vò trong khổ đau.
Vương gia gục bên bệ cửa một lúc lâu. Ngài thiếp đi lúc nào không biết, trong cơn mơ, vương gia nhìn thấy Kỳ xô ngài từ trên đỉnh cao của thế giới xuống địa ngục. Một cái đẩy biến ngài từ một vị vương gia đức cao vọng trọng trở thành một vũng máu, đến thịt xương cũng tan nát. Vương gia giất mình tỉnh giấc. Mồ hôi đã rịn đầy trên vầng trán. Yêu đương đau khổ đến mức người ta có thể đem nỗi đau đến trong mơ, chỉ mong một lần người mình yêu nhìn thấy tấm lòng, nhưng sau cùng cũng chỉ là một cái đẩy xua đuổi tình cảm.
–
Đã mấy ngày Kỳ không nhìn thấy vương gia, trong lòng cậu mỗi ngày đều cảm thấy khó thở, không biết lý do là vì sao, cũng không biết đó là vì cái gì. Cậu chỉ có một ý nghĩ, như bị ma chướng, Kỳ muốn nhìn thấy vương gia.
Cậu bị điên rồi! Phải, cậu bị điên thật rồi!
Tại sao lại muốn nhìn thấy vương gia?
Kỳ lắc đầu xua tan ý nghĩ đó, bất chượt cậu phát hiện mình đang đứng trước khu nhà Dạ Nguyệt. Cậu giật bắn người, khi nhìn thấy căn phòng đối diện, một mảnh u ám đeo bám. Bên trong chính là vương gia. Khu Dạ Nguyệt được đặt tên như vậy là vì khi màn đêm đổ xuống, khu nhà này là nơi nhận được ánh sáng của Mặt Trăng nhiều nhất Kinh Thành.
Một tầng u tối, bên trong lại ẩn chứa một mảnh bi thương ai oán. Cả khu nhà trở nên âm u đáng sợ, không ai dám bén mảng đến gần. Kỳ rùng mình, sống lưng cậu bỗng lạnh đột ngột. Một lời nói vang lên trong đầu cậu, thôi thúc cậu tiến vào bên trong. Kỳ toan bước đi, lại một tiếng nói khác kéo chân cậu không đạt xuống nền đất phía trước, như rằng nếu bước vào, cậu sẽ khó lòng thoát khỏi.
Kỳ đứng bên ngoài cửa chần chừ, nửa muốn bước vào nửa sợ sệt không muốn tiến đến. Trong mấy giây ngắn ngủi của cuộc đấu tranh tư tưởng, Kỳ đã bị tiếng mở cửa làm hoảng sợ. Vương gia từ trong căn phòng Dạ Nguyệt bước ra, trên gương mặt vẫn còn nét cương nghị tuyệt đối, nhưng hốc mắt đã khô khốc và lún sâu, hai bên thái dương gần như lộ ra xương, đôi môi nhợt nhạt lạnh ngắt thở hắt một hơi, con ngươi u buồn ẩn uất, nét mặt ngài đã sa sầm đi rất nhiều. Kỳ tưởng mình nhìn thấy ma, cậu trợn trừng mắt nhìn về phía người đối diện. Đúng là cậu đã bị ma chướng, ma quỷ đã dẫn dắt cậu đến nơi này.
Kỳ a lên một tiếng rồi gục xuống bên ngoài cửa. Cậu ngất xỉu.
Vương gia vừa mở cửa bước ra ngoài đã liền trông thấy bóng dáng ngài ngày đêm nhung nhớ. Cậu bất ngờ xuất hiện làm ngài không kịp chuẩn bị, bộ dạng lôi thôi, gương mặt thất thiểu bỗng bừng sáng như vừa nhìn thấy mùa xuân.
Xuân sắp tới rồi. Đông sắp đi qua. Chẳng bao lâu nữa thì bắt đầu năm mới.
Mà vương gia thì… vẫn u ám không có mùa xuân.
Vừa nhìn thấy gài, cậu đã hoảng sợ ngất đi.
Vương gia chạy đến đỡ lấy cậu, một thân cương tráng đem cậu vào bên trong Dạ Nguyệt Phòng. Cơ thể ngài lâu ngày không cảm nhận được hơi ấm của Kỳ, bất ngờ chạm đến cậu, gương mặt thất thiểu vừa tìm thấy mùa xuân lại nói trên môi ngài kéo thành một đường cong hoàn hảo. Vương gia cũng như những người bình thường khác, một chút đơn giản, nhìn thấy người trong lòng đã dâng lên một cỗ hạnh phúc, cả cơ thể dù tiều tụy cũng trở nên tươi mới.
18.
Sau khi đưa cậu thiếu niên ngày nhớ đêm mong vào trong Dạ Nguyệt Phòng, căn phòng vốn dĩ lạnh lẽo u ám như địa ngục, bỗng chốc trở nên bừng sáng lạ thường. Không khí trong phòng trở nên ấm áp, bên ngoài ánh nắng cũng đã chiếu xuyên qua lớp cửa chạy thẳng vào bên trong, tranh đua nhau làm ấm cả căn phòng.
Vương gia ngồi bên cạng giường, kéo chăn đắp cho cậu thiếu niên dung mạo khiến người khác phải ghen tỵ. Vương gia thở một hơi dài, cố đè nén mọi thứ trong lòng lại, ngài không nên làm việc gì đi quá giới hạn vào lúc này. Bỗng chốc trong không gian nín lặng chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ, cậu thiếu niên lầm bầm trong giấc chiêm bao. Đôi môi mấp máy như muốn nói ra điều gì đó, lại sợ người khác nghe được.
Vương gia lặng lẽ ngắm nhìn người trước mặt, cũng là người trong lòng ngài ngày nhớ đêm mong.
– Thôi Mẫn Kỳ, sao cậu lại đến đây?
Thở mạnh một hơi, vương gia nhắm chặt đôi mắt, quay đầu toan bỏ đi, thì giọng nói của cậu thiếu niên đã níu giữ ngài ở lại.
-Dĩnh Hy! Con mẹ nó tại sao không thấy ngài, tôi lại khó chịu như vậy? Dĩnh Hy, tôi không thích đàn ông!…
Nhưng tôi muốn gặp ngài!
Vương gia cúi đầu trừng mắt. Ngài không nghe lầm? Thực sự ngài không nghe lầm? Cậu ấy nói muốn gặp ngài?
Vương gia quay đầu lại, ngài nhìn thấy cậu thiếu niên vẫn còn ngủ trên giường. Ánh nắng cố chấp len lỏi đến trên gương mặt cậu, nó xuyên qua khung cửa sổ, lại cố đâm thủng bức rèm che. Nó soi rọi gương mặt tươi mới căng mọng của cậu thiếu niên. Vương gia đưa mắt nhìn đến say mê, mọi vật xung quanh đều dần tan biến trong ký ức của ngài. Cậu thiếu niên trước mắt ngài là một cực phẩm nhân gian, không một ai có thể so sánh với cậu.
Vương gia tiếp tục im lặng. Cậu thiếu niên lại lầm bầm điều gì đó trong miệng. Vương ghé sát tai mình vào miệng cậu, ngài muốn biết cậu nói gì.
Vương gia lại trừng mắt, bất giác trên gương mặt hốc hác băng lãnh hiện một nụ cười hoàn hảo, khóe môi ngài từng chút từng chút một rung lên một cung một nhịp sảng khoái. Một nỗi niềm mới mẻ đang dậy sóng trong lòng ngài. Một mùa xuân sắp trẩy đến bên ngoài kia, nó muốn tràn ngập dâng lên như thủy triều trong lòng vương gia vào chính lúc này. Một nguồn suối động lực thúc đẩy ngài phải cố gắng bằng hết trách nhiệm của mình, chỉ vì một cậu thiếu niên đẹp như tranh vẽ.
19.
Kỳ ngủ muốn giấc đến chiều tối. Cậu tỉnh dậy liền nhìn thấy chính mình đang ở trong một căn phòng cổ kính xa lạ, mùi trầm hương ngập đầy lồng ngực. Cậu xoa nhẹ hai bên thái dương, cố gắng nhớ lại những chuyện trước đó. Ma quỷ xui khiến cậu đi đến khu nhà Dạ Nguyệt, cậu đã nhìn thấy vương gia bước ra từ bên trong Dạ Nguyệt Phòng. Gương mặt ngài tiều tụy hốc hác, hai mắt trũng sâu, râu trên mặt liền mấy ngày không cạo. Bình thường vương gia đã băng lãnh cao ngạo, trông đã đáng sợ, bây giờ lại hốc hác, Kỳ nhìn đến ngất xỉu. Trong lúc cậu hôn mê, vương gia đã đưa cậu vào bên trong Dạ Nguyệt Phòng.
Kỳ chạy theo dòng hồi ức trong đầu, tiếng cửa mở đã kéo cậu trở lại hiện thực. Bên ngoài bước vào, xuất hiện một người đàn ông ưa nhìn, đôi mắt lấp lánh sáng rỡ như người đang yêu. Cậu trở người liền nhìn thấy người đàn ông điển trai với đôi mắt thâm tình ôn nhu, đôi mắt hướng về cậu, làm cho Kỳ cảm thấy e thẹn, bất chợt quay mặt đi.
Vương gia nén tiếng thở dài, bước lại gần cậu thiếu niên, ngài dịu dàng phóng xuống một tràn thanh âm khản đục.
– Cậu tỉnh rồi thì mau rời khỏi nơi này, càng sớm càng tốt.
Cậu thiếu niên ngẩng đầu nhưng ánh nhìn của vương gia đã trở nên băng lãnh, một phen đau đớn nhói lên trong tim. Cậu cúi đầu trầm mặc, nhỏ giọng nói, từng chữ nhả ra như muốn bóp nghẹn con tim của vương gia.
– Tiểu nhân không còn chỗ để đi.
– Nơi này không thích hợp với cậu đâu.
Kỳ nhắm mắt, đôi mắt cậu bắt đầu hiện lên những tơ máu, viền mắt đỏ hoe, trong tim lồi lên một mảnh chì gai, khiến cả cơ thể cậu đau nhức âm ĩ. Người đàn ông đứng trước mặt cậu là người ó quyền lực ngang ngửa với hoàng đế đương triều, kẻ ngu ngốc mới dám kháng lệnh của người này. Nhưng trong một giây ngắn ngủi của cuộc đời, người đàn ông ưu tú, kim cương vương lão ngũ này đã vì cậu mà động tâm lưu luyến, liền mấy ngày mấy đêm nhốt bản thân trong Dạ Nguyệt Phòng, tuyệt không bước chân ra bên ngoài nửa bước. Vì cậu mà chấp nhận chờ đợi, vì cậu mà bỏ xuống hình tượng thâm trầm thâm căn cố đế để trở nên dịu dàng nhu tình như vậy, lại vì cậu mà trốn tránh tình cảm để ở nơi không có bóng người qua lại, biến bản thân anh tuấn tiêu sái bao nhiêu trở nên hốc hác u uất đau đớn bấy nhiêu. Kỳ nghĩ rồi lại nghĩ, từ sau khi mẹ mất, người dành cho cậu thâm tình chỉ có người đàn ông này, mặc dù thời gian tiếp xúc không được lâu, nhưng trong lòng cậu cũng đã thừa nhận cậu có tình cảm với người này.
Kỳ không cam tâm, cậu nghiến răng nghiến lợi đứng bật dậy, ngang ngược tiến tới, dùng tay giữ chặt gương mặt vương gia, lại ngang ngược bá đạo hôn lên môi vương gia. Kỳ cứ như thế mà chiếm lấy tiện nghi của vương gia.
Vương gia bất ngờ bị tấn công, ngài chưa kịp định hình đã cảm nhận được trên môi mình đã bị cậu thiếu niên chiếm dụng. Cảm giác như một dòng diện công suất lớn chạy trong khắp cơ thể, lẻn lỏi qua những mao mạch máu, xung chấn mạnh mẽ lên tim, mỗi lần vương gia hôn lên môi cậu thiếu niên, trong cơ thể ngài liền rạo rực như vậy. Ngay lập tức vương gia lấy lại được ý thức, ngài vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, mỹ nhân ngang nhiên cưỡng hôn ngài tại Dạ Nguyệt Phòng, một nơi vắng vẻ, biệt lập với bên ngoài, một nơi chỉ dành cho Hoàng Mẫn Hiên. Khi Dĩnh Hy tháo bỏ địa vị vương gia trở thành một nam nhân bình thường. Vương gia đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé trước ngực. Ngài đáp trả nụ hôn của Kỳ.
Ngài dịu dàng hôn lên cánh môi mềm mại, dịu dàng từng chút từng chút. Kỳ bất giác há miệng, vương gia thuận theo tình thế, mỹ nhân đã gọi mời như vậy thì ngài cũng không ngại ngùng gì nữa. Vương gia đưa chiếc lưỡi của mình vào bên trong miệng của Kỳ, chiếc lưỡi của ngài khám phá từng nơi trong khuôn miệng của cậu thiếu niên. Vương gia mạnh bạo hút hết không khí, làm cho đầu óc Kỳ đờ đẫn, không còn ý thức được bản thân đang làm chuyện gì nữa.
Sau một hồi dây dưa, mỹ nhân trong ngực như con cá chết, vương gia mới buông ra, Kỳ chống tay trước ngực vương gia, cậu gục đầu hô hấp dập dừng không đều đặn. Cậu nhả từng chữ sau khi vật lộn đá lưỡi với người đàn ông đang ôm lấy mình.
– Khốn kiếp! Thân là nam nhi chi chí lại chấp nhận dưới thân một tên đàn ông như ngài!
Vương gia ôm lấy cậu thiên niên, vui vẻ mỉm cười.
– Cậu chấp nhận ta rồi sao?
Kỳ thở dốc ngập ngừng, đầu óc cậu mụ mị đờ đẫn sau nụ hôn vừa rồi. Cậu chỉ còn biết nói lời thật lòng trong lúc này, mọi đấu tranh đè nén cậu không muốn giống như vương gia.
– Ngài trốn ở đây làm gì?
– Ta…
– Khốn kiếp! Ngài cố tình trốn đấy à? Lại còn muốn đuổi tôi đi nữa!
– Thôi Mẫn Kỳ, ta không muốn cậu chịu đựng những chuyện này cùng ta. Ta không muốn cậu chịu tổn thương khi đã chấp nhận tình cảm này, thiên hạ không chỉ dè bĩu cậu, mà còn khiến cậu sống không bằng chết.
– Tôi không sợ!
– Cậu…!
Vương gia trợn trừng mắt, kéo cậu thiên ra, ngài nhìn chăm chú.
– Cậu nói gì?
– Tôi. Không. Sợ.
Kỳ gằn từng chữ, như để nhấn mạnh với vương gia rằng cậu không sợ thiên hạ mỉa mai khinh bỉ, cũng không sợ cảnh sống không bằng chết. Cậu chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông này, không muốn bỏ đi cũng không sợ người đời không chấp nhận họ. Kỳ cũng trừng mắt nhìn vương gia, đôi mắt cậu sáng như sao trời, chớp mi động một cái liền trở nên lấp lánh trên màn trời tối đen.
Vương gia rùng mình rung động. Ngài không nghe lầm chứ? Cậu thiếu niên nói cái gì? Cậu ấy không sợ bị liên lụy, không sợ tình cảm của ngài, cũng mặc kệ mọi thứ ra sao. Ngài hạnh phúc ôm chầm lấy cậu thiếu niên trước mặt.
– Cậu có chấp nhận ta không?
– Có!
– Cậu có chấp nhận ta không?
– Có!
– Thật sao?
– Thật!
– Ta yêu em!
– Em cũng yêu ngài!
————-
Đoạn 19 rồi. Thật ra tôi định viết tới đoạn thứ 20 sẽ dừng, nhưng mà số lượng chữ trong hồi 5 đã vừa đủ với nên tôi quyết định ngắt đoạn ở đây. Sắp tới tôi định đưa bản fanfic thường nhật, mỗi ngày một đoạn MinRen, nhưng mà viết được một ít rồi lại không kịp thời gian. Tôi lu bu quá!
Mà bây giờ thì MinRen sống 18 tháng xa cách. Chỉ vì cái chương trình khốn nạn kia. Thật ra tôi không xem ep nào hết, tôi chỉ xem mỗi preview ep 1, đoạn NU’EST đấy, rơi hết nước mắt. Bây giờ 2 đứa lại xa cách nhau như này nữa! ==’
Tôi cũng biết là JR và Ren, 2 đứa nó thích nhau, kiểu anh em bạn bè thôi. Nhiều khi có moment hơn MinRen nữa, mà fan ship JRen cũng nhiều hơn MinRen == Nhưng từ khi biết Minhyun qua Shanghai Romance rồi tới Ren qua FACE thì tôi đã xác định tôi sẽ đu MinRen. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ đu MinRen. Thật sự từ trước tới giờ, MinRen là cặp namxnam đầu tiên mà tôi thích nhiều như vậy.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi Kỳ Hiên Thất đến tận hồi 5!!!
Bạn phải đăng nhập để bình luận.