Dù cho người ta có nói gì thì người Hyunseung chọn vẫn là Hyuna.
Điện thoại anh reo lên, là Hyuna gọi.
– Hyunseung, ngày mai tớ lên Seoul rồi!
– Đi vì chuyện gì?
– Đăng ký học tại Đại học Seoul. . . Seung à, cậu sẽ thi Đại học chứ?! – câu hỏi của cô gái dường như rất thắc mắc nhưng vẫn chưa để lộ ra
– . . . – một hồi im lặng của đầu dây bên kia, cô gái nhận được câu trả lời – Tớ sẽ không thi, tốt nghiệp xong tớ sẽ đi thử giọng, sẽ không thi Đại học cùng cậu được!
– Ừ – ừ một tiếng nhưng không thể che đậy được nỗi thất vọng của Hyuna
– Làm cậu thất vọng rồi! – Hyunseung kéo môi lên, nở nụ cười ra hơi trả lời lại cô bạn của mình
– Seung à, cậu chắc chắn chứ?!
Hyunseung ước mơ từ nhỏ đã muốn trở thành ca sĩ, anh muốn hát những bài hát do chính mình sáng tác, hát vì đam mê và cũng vì một người đã từng nói với anh cái câu khiến anh đi theo âm nhạc.
~Hyunseung flashback~
Tiếng cười của trẻ con vang vọng khắp cả khu vườn nho của bác thợ, hai đứa trẻ đang chơi đùa, rượt đuổi nhau dưới gốc cây nho còn xanh.
– Hihi, Seung à, sau này cậu sẽ làm gì? – cô bé nhỏ vừa chạy vừa cười, giọng nói trong trẻo du dương như bản tình ca trong vườn cây nho
– Tớ cũng không biết – cậu bé có đôi mắt sói bỗng dừng lại, nét mặt xìu xuống
– Không phải hôm qua pa Seung nói sẽ cho Seung nối nghiệp gia đình hả? – cô bé ngay thơ chạy đến bên cậu bé đang cúi mặt, cô bé nắm lấy tay bạn mình, xoa xoa rồi lại ngây thơ nói – Cậu không thích nối nghiệp hả?
– Ừ, tớ muốn kết hôn với cậu rồi mới định sẽ làm gì sau! – cậu bé ngẩng mặt lên nhìn bạn mình đứng bên cạnh – Hyuna, cậu sẽ lấy mình chứ?!
– Hihi, tớ sẽ lấy Seung, tớ muốn nghe Seung hát cho tớ nghe, mỗi ngày đều như thế!
Hai đứa trẻ cùng nhau cười to dưới gốc cây, cười đến nỗi không ai nhìn thấy được đôi mắt của tụi nó nữa. Niềm vui của trẻ thơ thật làm người ta muốn mình đừng lớn nữa để khỏi phải đối mặt với những nỗi đau. Người ta muốn cười nhiều như trẻ nhỏ, muốn sống như đứa con nít nhưng không gì kéo dài mãi được. Con người rồi cũng phải lớn lên thôi!
~END Hyunseung flashback~
– Alo? Seung à?! – giọng Hyuna từ bên kia kéo anh về với thực tại
– A!?
– Cậu sao thế?
– Tớ không sao! Cũng trễ rồi, cậu mau ngủ đi! Mai lên Seoul nữa mà!
– Ừ, ngủ ngon nhe Seung! Moahhh – Hyuna mỉm cười chúc cậu bạn của mình ngủ ngon bằng nụ hôn qua điện thoại, chắc cô gái sẽ không biết được rằng việc làm đó đã khiến ai đó thấy hạnh phúc vô cùng, lần nữa làm tim ai đó lệch nhịp
~Hyunseung POV~
Hyuna à, tớ muốn hát là vì cậu.
Hôm nay cô ấy lại làm mình thấy yêu hơn. Aisshh, thiệt tình! Suốt ngày cứ yêu đời như vậy làm mình muốn nóng lên mà!
Năm nay học 12 rồi, hết kỳ thi tốt nghiệp, mình sẽ rời khỏi nơi này! Sẽ rất nhớ cô ấy, nhưng vì để thực hiện ước mơ của mình thì đành phải vậy thôi!
Mong rằng Hyuna sẽ nhớ đến mình!
~END Hyunseung POV~
———
Hyuna lên Seoul học. Cô và Hyunseung đều tốt nghiệp xong trung học phổ thông, nhưng sau khi cô thi đậu Đại học Seoul, thì cũng là lúc Hyunseung rời khỏi quê hương. Chỉ còn mảnh giấy lưu lại lời nhắn của anh gửi đến cô
“Hyuna
Chúc mừng cậu thi đậu Đại học!
Chắc khi cậu xem được bức thư này thì tớ đã không còn ở đây nữa. Tớ sẽ đi khỏi nơi này để thực hiện ước mơ của mình, rồi sau này cậu sẽ thấy một Jang Hyunseung khác. Chúc tớ may mắn đi!!!!
Tớ có điều này muốn nói với cậu. Từ lâu rồi, tớ rất thích cậu, thích cậu lắm! Hyun à! Tớ không muốn để mất cậu đâu! Chờ tớ được không? Không phải bắt ép cậu, tớ chỉ mong khi tớ thành công rồi, tớ muốn chính thức nói yêu cậu. Được không Hyuna? Cậu chờ tớ nhé! ^^
Chúc cậu thành công! Kim Hyuna, tớ yêu cậu. Moaahhhhhhhh”
Cầm bức thư trên tay, nước mắt Hyuna rơi xuống làm nhòe đi một số chữ. Cô cũng muốn chờ Hyunseung đến lúc đó, tình cảm của cô dành cho anh cũng như anh đối với cô vậy! Sâu đậm đến mức, cô hạnh phúc khi biết anh cũng yêu mình.
Yêu một người và người đó cũng yêu mình, thì không gì hạnh phúc hơn nữa.
——————————–
7 năm sau. . .
Hiện tại ở Seoul nền âm nhạc Hàn quốc lan rộng khắp thế giới. Không thể phủ nhận được rằng Hàn quốc là nơi đào tạo được các thiên tài âm nhạc. Hàn quốc, là niềm mơ ước của nhiều bạn trẻ trên khắp Châu Á.
Tại CUBE Entertainement
– A, anh quản lý!
– Có chuyện gì?
– Sắp tới công ty sẽ cho tụi em nghỉ phép hả?
– Ừ, cậu muốn hỏi gì nữa không?
– Thế là khi nào vậy?
– Trong cuộc họp lần rồi thì các cậu sẽ được nghỉ hai tuần, nhưng là sẽ bắt đầu từ tuần sau. Hôm nay là thứ tư rồi, đợi đi! Hết tuần này thôi!!
Người thanh niên vui vẻ cúi đầu cảm ơn anh quản lý rồi chạy đi chỗ khác. Anh mừn lắm! Anh sẽ gặp lại người mình yêu, sẽ thực hiện được nguyện ước năm xưa. Nghĩ đến đã không còn gì ngăn cản anh được nữa, không còn gì có thể ngăn cách anh đến với người anh yêu nữa. Hạnh phúc sau khi thực hiện được ước mơ của mình, bây giờ chỉ còn nói yêu thương với người con gái đó nữa thôi!
– Hyunseung!
– Hyung ơi!
– Chuyện gì?
– Sao nhìn cậu vui vẻ quá vậy?
– À không! Không có gì?
– Nghi ngờ nha?
– Aisshh, tớ bảo là không có gì rồi mà! Các cậu không nghe tin sẽ được nghỉ phép hai tuần sao? Tớ đang vui vì chuyện đó đây!!
– Wow, Beast chúng ta sẽ được nghỉ phép hai tuần đi vi vu chơi bời trát tán!!!
– A, thế tớ và Doojoon sẽ đi London – Yoseob lên tiếng
– Em sẽ đi với Junhyung hyung – cậu nhóc Dongwoon phát cuồng lên
– Vậy tớ sẽ về đi Paris một mình rồi! – giọng của Kikwang buồn đi vì còn một người đang nhìn tấm hình người yêu mà nói rằng
– Còn tớ, tớ sẽ đi tìm cô ấy! – khóe môi Hyunseung kéo lên
– Thấy chưa? Tớ sẽ đi một mình!
————
Hyunseung đang trong phòng mình chuẩn bị quần áo, nhìn xuống bàn để đèn ngủ, anh thấy một khung hình. Bên trong khung kính là Hyuna và anh chụp cung với nhau khi còn là học sinh cấp III, Hyuna khoác tay anh cười rất hạnh phúc.
Với cánh tay rắn chắc của mình xuống cầm lấy khung kính, Hyunseung mỉm cười nhẹ nhàng, những ngón tay anh chà lên khung kính, chạm vào gương mặt của Hyuna trong hình, trong lòng anh tràn đầy hạnh phúc, chỉ khi nhìn thấy Hyuna dù là trong hình thì cũng đủ khiến anh thấy hạnh phúc.
– Hyuna à, anh sắp gặp lại em rồi! Lần này anh quay về sẽ nắm lấy tay bước vào thánh đường. Chờ anh như lời hứa không thì anh vẫn sẽ chính thức nói yêu em!
————————–
Trời cao và trong, nắng sớm nhẹ nhàng. Bây giờ, hiện đang vào thu. Trời thu thì lúc nào cũng có chút se lạnh của mùa đông nhưng vẫn còn chiếm hữu lại cái nóng của ngày hè.
Hôm nay Hyunseung chính là đã quay về nơi mà anh và Hyuna từng sống. Anh đặt hết mọi sự trông mong vào chuyến quay về này của mình! Đi xe từ Seoul về vùng quê hẻo lánh cũ kỹ, bây giờ anh là người nổi tiếng, việc đi lại cũng rất khó khăn, chỉ còn có cách cải trang thành người khác. Hyunseung quàng khăn cổ màu đỏ, ngồi trên ghế xe buýt, anh lặng lẽ nhìn cảnh vật xung quanh đang chạy dài bên ngoài cửa sổ. Mọi thứ vẫn không gì thay đổi!! Bất chợt môi miệng Hyunseung khẽ vang lên điệu nhạc quen thuộc, một bài hát mà anh đã từng sáng tác, bài hát chưa bao giờ được công bố, bài hát chì dành cho mỗi mình anh.
~Hyunseung POV~
Hôm nay, cảm giác vẫn như xưa, vẫn không có gì thay đổi! Nhớ cô ấy nhiều đến mức tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì không thể gặp mặt cô ấy, nhớ cô ấy nhiều đến mức cảm giác bản thân mình sợ rằng sẽ mãi mãi không ược gặp lại cô ấy nữa. . .
Hyuna, em bây giờ như thế nào rồi??
Em bây giờ có còn nhớ đến anh không?? Còn nhớ lời hứa của anh không??
Anh yêu em, Hyuna!
~END POV~
Con đường dừng lại bên một cột mốc số 23. Từ cột mốc này trở đi là bước vào nơi sống của con người quê nghèo hẻo lánh.
Thời gian rời xa quê hương là 7 năm. Không phải thời gian quá dài, nhưng cũng không thực sự là ngắn với 1 người nuôi hy vọng thực hiện ước mơ của bản thân như Hyunseung.
Cũng có thể người ở đây cũng đã quên mất anh rồi cũng nên.
Dọc theo con đường mòn dẫn sâu vào trong làng, lá cây bắt đầu rơi rụng trên khắp con đường. Hyunseung dừng lại một chút dưới gốc cây phong. Lá đỏ rơi đầy xung quanh cây, lìa xa nhánh cây, rời bỏ cây để theo gió bay về phương xa khác. Thầm nghĩ, 7 năm trước anh và Hyuna đã cùng nhau đi dưới những cây phong này, nụ cười trên lưng anh lúc nào cũng rất ấm áp, chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó đã đủ làm Hyunseung thấy hạnh phúc.
Chỉ đơn giản là nụ cười trên lưng anh thôi. . .
– Hyuna, anh về rồi!! – khóe môi anh kéo lên tạo vầng bán nguyệt dưới sống mũi cao và đôi mắt sắc xảo
Rời khỏi gốc cây phong. Hyunseung đi chậm rãi vào làng, âm thanh tiếng trẻ con đang chơi đùa, chạy xung quanh hồ nước xanh ngắt.
– Em à, cho anh hỏi được không? – Hyunseung khuỵu chân ngồi xổm xuống bắt chuyện với 1 bé trai có gương mặt trắng đượm đầy mồ hôi
– Anh muốn biết điều gì? – cậu nhỏ ngơ ngác hỏi lại, trên miệng nở nụ cười khoe hàm răng trắng đều của mình
– Ừm, có chị Hyuna ở đây không em?
– Chị Hyuna? Anh muốn tìm chị ấy để làm gì??
– Anh là bạn chị ấy, lâu ngày không gặp nên anh muốn tìm chị ấy!!
– Có ạ!! Anh đi thẳng đến đến cuối con đường này, ở đó có dòng suối khổng lồ ý!!
– Cảm ơn em!!
Theo lời chỉ dẫn của cậu bé, Hyunseung đi theo con đường làng mà suốt 7 năm qua anh đã không đặt chân bước đi. Không phải là không biết đường đi, không phải là quên mất kỷ niệm, không phải là anh không nhận ra cậu bé đó là ai, không phải Hyunseung là người lạ từ xa đến, trong lòng anh không nghĩ Hyuna là bạn lâu ngày, mà từ lâu cô đã chiếm vị trí lớn khác rồi.
Muốn rẽ lối khác để về nhà, nhưng mục đích đầu tiên của Hyunseung bây giờ là phải gặp được người mình yêu sâu đậm suốt 7 năm.
Anh tiếp tục đi thẳng suốt con đường, dẫn đến cánh rừng. Từ bên ngoài đã nghe được tiếng suối chảy bên trong rồi, chứng tỏ dòng suối này quả thật rất khổng lồ, rất lớn. Tuy rằng cánh rừng không phải quá lớn, cũng không thể nói là cánh rừng quá nhỏ đi? Nhưng khu rừng là nơi rộng lớn bao phủ ngôi làng quê này!!
Tỏ ra là 1 người quen thuộc với nơi đây, Hyunseung tiến vào bên trong, trên lưng anh đang đeo chiếc balô màu xanh xám, nhẹ thôi.
~ Hyunseung POV ~
Hyuna sao lại ở trong rừng? Cô ấy làm gì ở đây?
Mình nhớ tuy rằng ở trong rừng này mình và cô ấy đã có rất nhiều kỷ niệm, nhưng tại sao hiện tại lại ở trong rừng?? Có chuyện gì sao?? Nơi đây có gì thay đổi à??
Không biết cô ấy bây giờ như thế nào nhỉ?? Có lẽ đã trưởng thành và xinh đẹp hơn rất nhiều!! Chắc vẫn còn ngây ngô mắt tròn xoe khi nhìn thấy mình!!
~ END POV ~
Đoạn Hyuna đang ngồi trong ngôi nhà gỗ, nhẹ nhàng dọn dẹp mọi vật trong ngôi nhà nhỏ. Cô quay lưng nhìn ra phía cửa chính, thấy có 1 cậu bé.
– A!! Seun Dok, em sao lại chạy đến đây?!
– Chị, khi nãy có 1 anh tới tìm chị.
– Anh? Em có hỏi tên không?
– Anh ấy không có nói.
– Vậy à? Ai tìm chị nhỉ?!
– Mà chị ơi, anh đó đẹp trai lắm luôn ý!!
– Ha, hóa ra là em bị nhan sắc của anh ta làm mờ mắt nên không hỏi tên đó hả??
– Không có nha!! Em không có!
– Vậy em có chỉ chỗ của chị không??
– Có ạ
– Ha, em lại bị nhan sắc của anh ta làm mờ mắt mà bán đứng chị nha!?!
– Hứ!! Không chơi với chị nữa!!
– Thằng bé này!!
Bên ngoài, Hyunseung đã đến nơi. Anh thấy căn nhà gỗ nhỏ có 1 cậu bé chạy ra, là cậu bé lúc nãy anh đã hỏi đường.
– A?
– Chào em, chúng ta lại gặp nhau!!
– A, anh tên gì?
– Tên anh là Hyunseung.
– Họ của anh là gì?
– Nha, em muốn biết tên thật của anh luôn hả??
– Vâng!! Khi nãy chị Hyuna đã mắng em chỉ vì anh đẹp trai mà em đã nói ra chỗ của chị ấy cho anh biết đó!!
– Em chính là đang ấm ức? – Hyunseung bật cười vì lời nói của cậu bé, không ngờ Hyuna vẫn ngây ngô dễ thương như xưa, điều này làm anh mừng vui hơn
– Tên đầy đủ của anh là Jang Hyunseung.
– Vâng ạ! Đứng đây đợi em
Hyunseung mỉm cười, anh đứng lặng nhìn cậu bé chạy vào ngôi nhà gỗ bên cạnh dòng thác lớn đang chảy nước mạnh xuống bên dưới, đến mặt đất thì lại êm đềm chảy nhẹ nhàng, róc rách róc rách.
Từ bên trong ngôi nhà, Hyuna chạy ra, bất chợt cô dừng nhanh tại cửa chính. Cô tròn xoe mắt, không tin rằng người thanh niên ăn mặc đẹp đẽ kia chính là Hyunseung của 7 năm trước.
Hyunseung, gương mặt anh cũng thoáng lên bất ngờ, anh mỉm cười đưa ánh nhìn ấm áp về phía cô gái.
– Hyunseung? – tiếng gọi nhỏ trong miệng Hyuna khẽ vang lên, mặc dù tiếng nước chảy xiết đã lấn át hết, nhưng Hyunseung nhìn môi cô mấp mấy đã biết được Hyuna đang gọi tên mình
– Ừ!! Hyuna, tớ về rồi!! Là Hyunseung đây!! – Hyunseung mỉm cười
Hyuna từ trong nhà chạy ra ngoài, chạy đến bên cạnh thanh niên xinh đẹp kia, ôm chặt lấy anh. Nước mắt không ngừng tuôn ra, khóc rồi!!
– Hyuna, cậu nhớ tớ lắm hả??
– Ưm, hic hic
– Nhớ tớ đến nỗi này sao?? – Hyunseung mặt mày nũng nịu
– Ưm, hic hic Tớ rất nhớ cậu, Hyunseung!!
Nhẹ nhàng buông Hyunseung ra, Hyuna đưa tay quệt đi hàng nước mắt trên gò má của mình.
– Hyunseung, tớ đã đọc bức thư của cậu rồi!! Seung à, tớ cũng rất thích cậu!! Hic hic – Hyuna chính là nhìn thấy Hyunseung đã vui mừng đến không kiềm được nước mắt, cô cứ khóc, vừa khóc vừa lau đi, vừa kể cho Hyunseung nghe
– Seung à, tớ… tớ… tớ rất thích Seung!! – Hyuna lần nữa ôm chặt lấy cổ của Hyunseung, nước mắt cứ rơi, nhòe hết đôi mắt
–
– Seung à, tớ nhớ cậu lắm!! Cậu đã đi đâu vậy??
– Hyuna, cậu đã ở đây suốt 7 năm sao?
– Tớ học 4 năm trên Seoul rồi quay về đây!! Tớ về chờ cậu quay lại – Hyuna vẫn khóc
– Hyuna à, nhìn tớ này!! – anh nâng mặt cô lên, lau đi hàng nước mắt trên gương mặt trắng hồng của cô
– Ưm – Hyuna gật gật đầu, cô cố gắng không khóc nữa
– Tớ thích cậu hơn cậu thích tớ đó!! Hyuna, tớ bây giờ chính là yêu cậu. Từ bây giờ, tớ sẽ không rời xa cậu nữa. Từ bây giờ, tớ muốn ở bên cạnh cậu. Hiểu không??
– Ưm, tớ hiểu rồi!! Seung à, tớ cũng yêu Seung!! – Mắt Hyuna đã nhòe nước, dù cho có cố gắng bao nhiêu, vẫn không lau hết nước mắt, nước mắt hạnh phúc cứ muốn tuôn ra như thể chúc mừng sự quay lại của Hyunseung và vui mừng cho sự gặp lại này
– Hyuna, tớ yêu cậu!!
END Fic ~~~