[Oneshot | HaJung] Mối tình ngoài tầm tay

HJ2
“Chỉ có hai cách để chia cắt một đôi uyên ương. Một là yêu không thật lòng. Hai là âm dương cách biệt.” – Ân Tầm

Au: Kei

Category: sad

Disclam: fanfic

Pairings: EXID Hani, Junghwa

Status: đoản

War: không thích miễn xem

Note: tôi viết truyện này khi tôi còn tình cảm với người con gái cũ, đáng tiếc người phụ bạc là tôi, tôi đã không biết trân trọng cô ấy, để cô ấy bỏ đi.

————-

1.

Tên em là Ahn Heeyeon, là do cả bố và mẹ đặt cho em.

Em lớn lên trong cuộc sống đầy đủ, sung túc, nhưng em vẫn giữ được bản chất hồn nhiên ngây thơ của mình. Em là Ahn Heeyeon con nhà giàu, nhưng em là Ahn Heeyeon hoạt bát năng nổ, hồn nhiên, em không phân biệt bề thế gia phong, em từ bé đã ngoan ngoãn nghe lời và chăm chỉ làm việc.

Năm em học Đại Học năm cuối, thì có một tai nạn bất ngờ xảy ra với em. Trong cơn đau của thể xác em thấy mình đã khóc sưng cả mắt, em chạy đi tìm nhưng không có ai, em hét lên nhưng cũng không có ai. Không có ai dỗ em. Heeyeon khuỵu xuống mặt đất lạnh ngắt, lạnh thấu tâm can, em ngục mặt lên đầu gối và cứ tiếp tục khóc. Em đau lắm! Đau từ trong tim, cơn đau khiến em mê man và bất tỉnh.

Em đã ngủ. Không biết em đã ngủ bao lâu rồi, em không biết cũng không ai biết. Em vẫn còn đau, đầu em đau buốt, đau đến độ nước mắt tưởng như đã cạn, nay lại tuôn trào ra, như nước mưa trút xuống mặt đất. Em nhận ra rằng cứ mỗi khi em khóc thì cơn đau dịu đi rất nhiều, em đưa tay quệt nước mắt trên đôi gò má rồi đứng nhanh dậy. Em đi tìm. Em chạy đi tìm.

Em tìm gì? Em cũng không biết nữa, nhưng em không thể ngồi yên một nơi chờ đợi cơn đau và em lại khóc. Em sẽ đau đến chết, em sẽ mù đôi mắt mình trước khi cơn đau biến mất. Và em sẽ chết vì không ai bên cạnh.

Heeyeon chạy rất lâu rồi. Em cứ chạy trong màn đêm mù mịt. Lạnh. Em vừa chạy vừa run rẩy, thân nhiệt em bị chênh lệch quá, nhưng em không thể bỏ cuộc được, em không thể phó mặc mọi chuyện cho số phận được. Heeyeon tiếp tục chạy trong cái lạnh dưới trời đêm không chút ánh đèn chiếu rọi. Cơn đau đầu lại lần nữa xâm chiếm lấy cơ thể em, nó đang dần dần hút cạn sức lực của em, nó không muốn em rời khỏi màn đêm u tối này, nó muốn giết chết em.

Heeyeon dừng lại, ôm lấy đầu mình, em cắn chặt hai hàm răng, tiếng va chạm trong khoang miệng khẽ kêu ken két, Heeyeon sắp rơi nước mắt rồi, nhưng em sợ, nếu như em khóc nữa thì cơn đau sẽ tiếp tục quay lại nuốt chửng em. Em thả lỏng cơ thể rồi hít hơi thật sâu, em chạy, em tiếp tục chạy. Em chạy ra khỏi màn đêm tối tăm mờ mịt này để tìm kiếm cho bản thân thứ ánh sáng dịu kỳ soi rọi toàn bộ con người em cả trong lẫn ngoài.

Em không được phép bỏ cuộc!

2.

Tiếng ồn ào quá!

Có tiếng người nói xen lẫn tiếng ai đó đang khóc. Ai đang khóc nhỉ? Ai đó đang khóc và đang gọi tên người nào đó?

Heeyeon!

Ai đó đang gọi tên em?

Một người phụ nữ!

Là mẹ em chăng?

Heeyeon nghe tiếng mẹ gọi mình, trước mắt em bây giờ không còn là màn đêm tối tăm mờ mịt nữa mà là một nơi trắng toát. Nhưng mẹ đang gọi em!

Heeyeon!

Mẹ? Mẹ đang ở đâu?

Heeyeon!

Heeyeon quay cuồng, em không còn nhận thức được bản thân mình nữa, mọi thứ xung quanh em cũng quay cuồng theo em, nó chỉ là mảng màu trắng đang quay mòng mòng trước mắt em. Em gục xuống, em không còn biết mình đang ở đâu nữa!

~

– Chúng tôi rất tiếc!

– Sao?

– Thưa bà, chúng tôi rất tiếc, con gái bà không qua khỏi!

Người đàn bà nghe xong không cầm được nước mắt, qua khung kính phòng bệnh bà nhìn thấy đứa con gái bà yêu nhất trên đời đã không còn mở mắt nhìn bà nữa. Ahn Heeyeon, con gái duy nhất, bà yêu nhất.

Heeyeon ơi! Heeyeon ơi!

Mẹ ơi, mẹ ơi! Sao mẹ lại khóc?

– Heeyeon ơi! – người đàn bà vẫn chăm chú nhìn đứa con gái của mình được người ta kéo tấm chăn che đi khuôn mặt xinh đẹp nhưng đồng tử đã giãn, da thịt đã lạnh đi.

Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?

3.

Heeyeon không biết trạng thái hiện tại của mình là như thế nào. Em tìm một góc trong bệnh viện ẩn mình ở đó, cơn đau đầu lại trỗi dậy xâm chiếm não bộ hệ thần kinh của em, cơn đau như muốn nuốt sống toàn bộ cơ thể của em, em ôm đầu và nước mắt lại tuôn chảy trên đôi gò má. Heeyeon nghĩ đến mẹ mình tại sao lại khóc, mọi thứ xung quanh em trắng xóa, những hình ảnh khi nãy đang cuốn hút tâm trí em, quấn lấy con người em.

Em nhìn thấy mẹ, mẹ đang khóc, đôi mắt mẹ ửng đỏ ngấn nước, mẹ em đang nhìn ai đó.

Em nhìn theo mẹ, em trong lòng ngổn ngang lo lắng, em cũng khóc giống như mẹ, hình ảnh đập vào mắt em chính là em đang nhắm nghiền mắt nằm trong phòng bệnh, mảnh vải trắng quấn quanh mái đầu, có máu in lại trên mảnh vải trắng đó. Là em, là Heeyeon đang nằm ngủ trên chiếc giường cách li đặc biệt, em ngước nhìn lên tấm biển gắn trước cửa phòng “PHÒNG HỒI SỨC”.

Tại sao em lại nằm trong đó?

Tại sao em lại đứng bên ngoài nhìn thấy em bên trong căn phòng hồi sức?

Tại sao mẹ lại khóc?

Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc?

Heeyeon lại ôm đầu, mọi thứ trong đầu em hỗn loạn và phức tạp khiến cơn đau trỗi dậy lần nữa. Heeyeon cảm nhận mọi thứ xung quanh em trắng xóa, không còn gì cả.

Em ngất xỉu trên nền đất lạnh. Không ai nhìn thấy em, không ai nghe thấy em nữa.

Em chết rồi!

Heeyeon từ từ hé mở đôi mắt, mọi thứ đã trở lại với hiện thực, em đảo mắt nhìn, em đưa tay khẽ xoa nhẹ đầu mình, em nghĩ về mọi chuyện đang xảy ra với em.

Sao em lại ở trong bệnh viện?

Em nghĩ, nhưng em sợ đầu lại đau, em không muốn khóc nữa, đôi mắt sưng húp lên rồi. Em bỗng dưng nghĩ về mẹ mình.

Mẹ đang buồn, mẹ đau khổ lắm!

Em thương mẹ nhất, em không thể để mẹ buồn mà không biết lý do và em quyết định nghĩ về chuyện của em.

4.

Heeyeon và mẹ cãi nhau.

Em cãi với mẹ về chuyện gì?

Em là một cô gái có cá tính, mạnh mẽ và kiên cường, em là một con người và em cũng biết yêu. Người em yêu là một cô gái và mẹ em không đồng ý để em yêu cô gái đó. Thời đại này các bà mẹ vẫn còn rất ít người chấp nhận để con mình yêu một người đồng tính, em cố gắng giải thích với mẹ, nhưng mẹ em vẫn không thể chấp nhận.

Em bỏ đi.

Heeyeon chạy khỏi nhà, mặc cho mẹ đang lớn tiếng gọi tên em, em mặc kệ và em chạy ra ngoài. Em đi tìm cô gái em yêu thương, em đi tìm cô gái là tình yêu của cuộc đời em, cô gái mà mẹ em không chấp nhận. Heeyeon chạy đến ngã tư, trong đầu em bây giờ chỉ nghĩ về cô gái đó, em bỏ mặc mọi thứ quanh mình và rồi tiếng thắng xe vang lên lấn át những tiếng người nói xung quanh.

Heeyeon bàng hoàng mở mắt hết cỡ, sự việc trước mắt em quá đỗi bất ngờ, em nghiêng người ngã đầu ra sau, em đang nhìn bầu trời xanh biếc phía trên cao. Em nhìn thấy cô gái đó, em nhìn thấy mẹ, em mỉm cười nhắm đôi mắt lại.

Em lần mò từng ngõ ngách trong chiếc hộp ký ức của mình, em lục tìm hình ảnh của người con gái em yêu thương.

Là Junghwa!

Cô gái mà em chấp nhận chạy ra ngoài bỏ mặc mẹ mình gọi tên mình, cô gái mà em kiên quyết đấu tranh với mẹ để được yêu thương. Heeyeon nhắm đôi mắt lại, nước mắt lại chảy xuống theo hàng mi của em, em nhớ Junghwa, em muốn gặp cô ấy.

Em biết em chết rồi.

Nhưng em muốn nhìn thấy Junghwa.

Em muốn Junghwa biết em đã cãi lời mẹ chạy ra bên ngoài đi tìm cô ấy và vì cô ấy em đã đánh đổi mạng sống của mình.

Heeyeon yêu Junghwa nhiều lắm!

Em nhớ lại câu nói mà các ma sơ đã dạy em, “Khi nào con chấp nhận đánh đổi mạng sống của con để người con yêu thương được sống, thì khi đó con đã rất yêu thương người đó và con hãy cầu nguyện cùng Chúa để Ngài giúp con”. Heeyeon chắp tay lại, em không ngồi dậy được, cơn đau sẽ làm em choáng, em nằm trên sàn nhà lạnh ngắt rồi cầu nguyện cùng Chúa, em mong Ngài sẽ giúp cho nguyện ước của em, em muốn gặp Junghwa, em muốn nói với cô ấy rằng em rất yêu cô ấy cho dù mẹ em có phản đối tới đâu. Em không quên cầu nguyện cho mẹ, mẹ là người đã cho em sự sống trên cõi đời này, em dù có giận mẹ tới đâu cũng muốn được một lần ôm lấy mẹ và em còn muốn mẹ gặp Junghwa, Junghwa sẽ thay em chăm sóc cho mẹ.

Heeyeon chết rồi!

Cái chết đến với em sao đột ngột quá!

Em còn chưa dẫn Junghwa đến gặp mẹ mà, em còn chưa làm rất nhiều chuyện, em chết rồi.

Em vẫn còn thiết sống lắm!

Nhưng em đoản mệnh mất rồi! Heeyeon bật khóc, trong cổ em vọng ra tiếng nấc thất thanh, hàm răng em cắn chặt, con tim em bây giờ thắt lại đau đớn tột cùng. Em nghĩ về cuộc đời mình, em còn chưa thực hiện được ước mơ của mình, em còn chưa thực hiện được ước mơ muốn em và Junghwa sống cùng mẹ.

Sao chuyện tồi tệ này lại xảy đến với em?

Em cũng không biết nữa, nhưng em không thể phó mặc cho số phận được. Em quyết định ngừng khóc, lau nước mắt đi và đứng dậy đi tìm Junghwa.

5.

Heeyeon đưa tay vào túi tìm di động, nhưng di động của em đã mất. Heeyeon giật mình nhớ lại.

Mình đã chết rồi.

Hồn ma thì làm sao có thể đụng đến những vật hữu hình?

Tách lưỡi một tiếng, Heeyeon quyết định tự thân tìm đến chỗ của Junghwa. Heeyeon muốn nhìn thấy cô gái của mình hiện giờ như thế nào, có biết mình đã chết chưa.

Hay là… đang vui vẻ với người khác?

Heeyeon lắc đầu nguầy nguậy rồi tự vả vào mặt mình, Junghwa yêu em như vậy sao lại nghĩ vẩn như vậy? Heeyeon không quan tâm tới điều gì nữa, em quyết định chạy thật nhanh đến chỗ của Junghwa, em muốn nhìn thấy Junghwa, muốn nói chuyện với Junghwa.

6.

Một cô gái xinh xắn độ chừng 20 tuổi đang ngồi trên bậc thềm trước cửa một ngôi nhà. Trên tay cô cầm bức ảnh mà cô chụp chung với một cô gái khác, cả hai đều rất xinh đẹp. Cô gái mỉm cười, mở điện thoại, tìm kiếm tin nhắn và các cuộc gọi trước đó và dừng lại một tin từ cái tên rất yêu mà cô lưu trong danh bạ “Người Yêu”.

Tin nhắn từ Người Yêu

“Ều, hôm nay chị sẽ nói chuyện với mẹ và chị sẽ dẫn em đến gặp mẹ. Chờ chị nhé!”

Nụ cười trên khóe miệng của cô gái mở rộng hơn, cô đọc đi đọc lại và rồi cũng bấm thoát, cô lại di chuyển phím lên trên, mở ra một tin nhắn khác, cũng từ cái tên “Người Yêu”.

“Junghwa, tôi là mẹ của Heeyeon. Heeyeon đã lên máy bay đi nước ngoài du học rồi.

Cháu đừng đến tìm nó nữa!

Heeyeon không còn liên quan hay tình cảm gì với cháu nữa!

Quên nó đi!

Và đừng phiền đến con gái tôi!

Chào cháu!”

Junghwa trầm mặc.

Một lát sau nở nụ cười, trong mắt đọng nước, chớp mắt một cái cô không kiềm được mà khóc nấc lên. Cô biết, cô biết trước kết quả của tình cảm này. Không cha mẹ nào có thể chấp nhận dễ dàng chuyện con mình yêu một người cùng giới. Junghwa nuốt nước mắt vào trong, cô ngẩng đầu nhìn lên, lau đi nước mắt, rồi lại không thể ngừng lại mà tiếp tục khóc. Cô khóc lớn hơn nữa, như thể mọi đau khổ trong lòng phải được giải thoát ra bên ngoài bằng nước mắt.

Junghwa nghĩ về Heeyeon. Ký ức đổ dồn ngay trước mặt cô gái.

Điện thoại cô bất ngờ reo lên. Là cái tên quen thuộc, “Người Yêu”. Junghwa chần chừ một lúc, cô quyết định nghe máy.

– Alo?

Bên kia trầm mặc, không một tiếng động. Junghwa kiên nhẫn.

– Heeyeon?

Giọng của một người phụ nữ trung niên đáp lại.

– Heeyeon nó… – người phụ nữ ngập ngừng, chữ còn lại nghẹn ứ trong cổ họng không thốt lên được, tựa như một bàn tay vô hình bóp lấy cổ bà, một tiếng hức nức nở đáp lại sự tò mò của Junghwa.

– Có chuyện gì? – Junghwa cảm thấy bất an.

– Heeyeon… bị tai nạn xe, đang nằm trong bệnh viện… – giọng người phụ nữ cố gắng nói ra những chữ bị bóp nghẹn, nhưng bà lại bất lực không cách nào thoát khỏi bàn tay vô hình đang làm nghẹn cổ họng mình.

– Sao ạ? – Junghwa đứng bật dậy khỏi thềm nhà, cô vô cùng hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra.

– Tôi là mẹ của nó – người phụ nữ cố gắng hít một hơi thật sâu, bà cố gắng lấy bình tĩnh để những chữ bà muốn nói được thoát ra khỏi bà tay đang bóp nghẹn mình – Heeyeon nó chết rồi! – một giọng khóc lớn bên trong điện thoại động đến màng nhĩ Junghwa.

Chiếc điện thoại cô cầm trên tay rơi xuống, nằm bất động trên mặt đất. Đôi mắt cô trừng lớn, đôi môi run run không kiểm soát, sau đó liền cả thân người run bần bật. Junghwa mệt mỏi ngã khuỵu chân xuống. Cô không thể tin chuyện mình vừa nghe. Người phụ nữ gọi đến cho cô bằng điện thoại của người mà cô yêu thương, báo cho cô rằng người đó đã chết.

Junghwa không còn nhìn thấy gì nữa, trước mắt cô là một màn nước che đi những thứ trước mặt, nước mắt cô rơi xuống thấm ướt mặt đất. Junghwa cảm thấy cổ họng cô ứ nghẹn, trái tim cô vỡ nát, cả thế giới trước mắt cô chỉ là một màu trắng xóa. Junghwa không còn cảm giác được gì nữa.

Cô gái khóc lớn hơn.

7.

Heeyeon đứng sau lưng cô gái mà em yêu.

Em chau mày đau đớn nhìn thân ảnh trước mắt quằn quại.

Chuyện gì đã xảy ra?

Heeyeon chầm chậm tiến lại gần, em ngồi xuống bên cạnh người yêu, em nhìn bàn tay đặt lên vai người yêu, theo thói quen Heeyeon muốn vuốt tóc cô gái, nhưng bây giờ em chỉ là một linh hồn, em không thể làm được chuyện này. Heeyeon bật khóc.

Yêu thương một người, đáng sợ nhất chính là lúc không nghe được giọng nói của người đó, không nhìn thấy người đó, không thể chạm vào người đó. Cảm giác bất an dấy lên trong lòng, không biết bây giờ người đó đang làm gì, ở đâu. Nỗi thương nhớ dấy lên trong lòng, đến khi bật thành tiếng khóc nức nở.

Heeyeon nhìn sườn mặt của cô gái, em thấy đôi môi cô gái đang mấp máy nói điều gì đó, Heeyeon vẫn khóc, em nhìn người mình yêu đau đớn khóc, trong lòng em mọi thứ đều vụn vỡ thành từng mảnh thủy tinh, từng mảnh cắt vào trái tim, đau đớn đến không chịu được.

– Heeyeon!

Cô gái gọi tên của em. Heeyeon đáp lại.

– Chị ở đây! – em lau nước mắt trên gò má của mình – Junghwa, chị đang ở bên cạnh em!

– Heeyeon! – cô gái cúi mặt, cắn chặt đôi môi, nước mắt cô không ngừng tuôn ra.

Heeyeon ở bên cạnh cố gắng muốn lau nước mắt của cô gái, nhưng em không thể làm được. Em chỉ là một hồn ma. Em chết rồi. Heeyeon đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên đôi má của cô gái.

– Junghwa. Junghwa, chị ở đây, ở bên cạnh em! Em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Chị đau đớn lắm!

– Heeyeon tại sao lại bỏ em? – cô gái thốt lên trong tiếng nấc nghẹn ngào.

– Chị không bỏ em, Junghwa! Chị không bỏ em!

– Tai nạn tại sao lại đến với chị? – Junghwa tự đấm vào lồng ngực mình, cô hét lên, nước mắt cứ tuôn ra, không thể kiềm lại được.

Heeyeon bất ngờ tại sao cô gái lại biết em đã chết. Nhìn cô gái bên cạnh mình trầm mặc rồi lại khóc, khóc rồi lại trầm mặc, Heeyeon cũng khóc, cả hai cứ như vậy thật lâu, thật lâu. Cô gái cũng ngừng khóc, cô đứng lên, lau nước mắt trên mặt mình, Heeyeon cũng đứng lên, em nhìn cô gái.

– Chị chết rồi, em sống làm gì nữa?

Thoáng chút Heeyeon thấy trên môi cô gái kéo lên nụ cười nhợt nhạt. Heeyeon bàng hoàng vì lời nói đó của người yêu, em chạy lên trước mặt cô gái, cô gái bất thần đi xuyên qua em. Heeyeon cố gắng chạy theo trong khi vận tốc đi của cô gái đã nhanh hơn. Em đi bên cạnh cố gắng khuyên ngăn cô gái không được làm chuyện ngu dại kia.

Junghwa muốn tự sát!

– Junghwa, em không thể. Không được suy nghĩ ngu xuẩn như vậy! Junghwa, em nghe thấy chị nói không? JUNGHWA!!!

Cô gái không nghe thấy giọng của Heeyeon. Bất chợt cô gái dừng lại, cô nhìn xung quanh mình, con đường nhỏ vắng người, không một bóng người, nhà nhà nối tiếp nhau, Junghwa bỗng chốc thấy lạnh sống lưng. Sao lại như vậy? Có ai đang đi bên cạnh cô?

– Junghwa? Chuyện gì vậy em? Em sao vậy?

– Heeyeon? Có phải… có phải chị đang bên cạnh em?

Cô gái biết Heeyeon đã chết. Nhưng chuyện chỉ vừa xảy ra, linh hồn của Heeyeon chưa thể rời khỏi đây. Cô gái biết nếu có chuyện gì, Heeyeon sẽ tìm tới cô. Cô yêu Heeyeon, cô cảm nhận được trong không gian lúc này có người yêu mình. Heeyeon đang ở bên cạnh cô.

– Chị đang ở bên cạnh em!

Cô gái tin chắc rằng cảm nhận của cô là đúng. Người con gái cô yêu thương, đang hiện hữu bên cạnh cô, chỉ có điều, cô không thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó.

– Junghwa, chị đang ở bên cạnh em! Junghwa, em nhìn thấy chị không? Junghwa?

– Heeyeon, em không nhìn thấy chị. Làm sao đây? Heeyeon!

Cô gái cảm thấy bất lực. Cô ước gì mình có khă năng đặc biệt, khả năng ngoại cảm. Cô muốn nhìn thấy người mình yêu, cô muốn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc mà cô yêu thương. Cô muốn nghe được giọng nói của người yêu, cô muốn biết người cô yêu như thế nào.

– Junghwa, bình tĩnh đi em!

Heeyeon một lần nữa nhìn cô gái bên cạnh, em khóc. Cô gái lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt cô thất thần, cô gái lại rơi nước mắt. Hai cô gái, một thực thể sống động và một hồn ma, cùng nhau khóc, một lần nữa họ đau đớn vì không thể cảm nhận được nhau, không thể cho đối phương biết mình đang ở bên cạnh họ, không thể chạm vào nhau, còn gì đau đớn hơn khi cặp đôi yêu nhau giờ đây đã âm dương cách biệt.

Chỉ có hai điều làm một cặp yêu nhau phải li biệt, một là yêu nhau không trọn vẹn, hai là âm dương cách biệt.

8.

Cô gái ngẩng đầu lên, trước mặt cô bây giờ là một hình bóng quen thuộc, hình bóng cô nhung nhớ mỗi khi không nhìn thấy, hình bóng quen thuộc từng ở trong vòng tay ấm áp của cô.

– Heeyeon?

– Là chị đây! – Heeyeon mỉm cười trong nước mắt.

Em nhìn cô gái em yêu bằng đôi mắt trìu mến. Heeyeon dang đôi tay ôm lấy cô gái. Em thầm cảm ơn vì lúc này đây em ôm được người em yêu thương, cảm nhận hơi ấm em khao khát muốn có trọn vẹn, cảm nhận được mùi hương mà em cả đời muốn độc chiếm. Heeyeon nhắm mắt cảm nhận điều hạnh phúc trong vòng tay của mình, khóe mắt em chảy xuống dòng lệ lấp lánh trên gò má.

– Junghwa, chị đây!

– Heeyeon!

– Junghwa, chị chết rồi – cõi lòng em đau đớn như ngàn mảnh vỡ cắt vào lòng – Chị xin lỗi, không thể bảo vệ em, không thể ôm em nữa, không thể trao cho em tình yêu của chị nữa. Chị xin lỗi, Junghwa – Heeyeon rất bình tĩnh, em đã lạc giọng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để nói.

– Không! – cô gái trong lòng liên tục lắc đầu – Heeyeon, chờ em đến cùng chị.

Heeyeon đẩy người yêu ra. Em tức giận chau mày.

– Em bị điên! Chị không muốn em làm như vậy!

– Heeyeon, chị không muốn ở cùng em?

– Nghe chị nói, Junghwa. Em phải sống!

– Chị chết rồi, em sống được thế nào?

Heeyeon mỗi lần nhớ lại chuyện mình không còn sống nữa, em đau lòng, em vô cùng đau lòng. Trái tim em, cõi lòng em đã bị ghim trăm ngàn mảnh vỡ khắc sâu, mỗi lần nhớ lại, vết cắt lại sâu hơn nữa, cứ như vậy, chuyện đau lòng đó lại không thể nào ngừng lại.

– Chị chết đi là do tai nạn, em không nên đi theo chị. Junghwa, chị yêu em, rất yêu em, chị rất yêu em!

Heeyeon kéo cô gái vào lòng, em ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé, bàn tay em dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại, rồi di chuyển xuống tấm lưng thanh mảnh, dịu dàng như nước xoa xoa tấm lưng đó. Heeyeon bình tĩnh giải thích, em không muốn người em yêu phải vì cái chết của em mà hủy hoại cuộc đời này. Bằng mọi giá, em muốn người yêu phải sống. Sống vì cuộc đời này đáng sống, sống vì tình yêu mà em đã trao đi, sống vì người mà em yêu phải sống.

– Chị biết, chị biết em cũng yêu chị, nhưng em đừng như vậy! Chị yêu em, yêu em rất nhiều, chị muốn em phải sống! – Heeyeon dừng lại một chút – Em biết không? Có một nhà văn mà chị hâm mộ, đã nói câu này, “Chỉ có hai điều ngăn cách đôi yêu nhau, một là yêu không trọn vẹn, hai là âm dương cách biệt”, chị rất hạnh phúc vì chúng ta không chia cắt vì điều thứ nhất. Lúc chị hoang mang nhất, chị đã nghĩ em đang vui vẻ bên cạnh người khác, người đó không phải chị lại càng thống hận hơn. Junghwa, chị yêu em, em cũng yêu chị, chị hạnh phúc lắm! – đẩy cô gái ra, Heeyeon nắm lấy đôi vai gầy, đôi môi em phủ lên đôi môi của người yêu, dây dưa một hồi, em nhìn vào đôi mắt đẫm nước mắt, đau lòng nói – Sau này, khi nỗi đau qua đi, em hãy yêu một người khác, một người có khả năng cho em hạnh phúc, làm em cười. Sau này – Heeyeon kéo môi mình thành một đường cong hoàn hảo – Nếu còn yêu chị, thì hãy đến viếng mộ chị, ở trên cao chị sẽ nhìn xuống theo dõi em.

– Heeyeon, em…

– Junghwa, chị nhớ em, chị nhớ tên của em, Park Junghwa, cô gái duy nhất chị yêu thương!

– Heeyeon!

Cô gái tiến vào lòng Heeyeon ôm chặt lấy người yêu, nước mắt lại không ngừng tuôn chảy trên mặt. Khóe mắt đã đỏ nay lại sưng mọng lên.

– Junghwa, chị muốn nói lời cuối cùng với em. Junghwa, chuyện đau thương này, chúng ta mỗi người đều khắc sâu một vết thương, lại càng không thể quên đi được, yêu em là thật, mãi mãi tình yêu của chị đối với em là thật, người con gái chị say đắm là em, là Park Junghwa.

– Heeyeon, tai nạn tại sao lại ập tới?

– Junghwa, chị cãi nhau với mẹ, chị muốn dẫn em đến gặp mẹ…

– Chuyện chúng ta, mẹ chị không chấp nhận?

Heeyeon không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, em không dám nhìn thẳng vào mặt Junghwa. Em sợ mỗi khi nhìn vào đôi mắt đó, em sẽ không thể bước ra. Em không trốn tránh, nhưng cái gật đầu của em, đưa em đến cảm giác bất lực, xấu hổ. Em đã hứa với người em yêu, sẽ cố gắng làm mẹ em tin rằng hạnh phúc của đôi đồng tính vẫn là hạnh phúc giống như bao cặp đôi nam nữ đang yêu nhau.

– Heeyeon, đưa em đi cùng!

– Không!

– Người mình yêu thương mất đi, làm sao có thể sống vui vẻ?

– Junghwa, em đừng như vậy!

– Heeyeon, em muốn ở bên cạnh chị!

– Đến lúc chị phải đi thật rồi, trái tim chị đau đớn lắm! Chị đang hạnh phúc bên cạnh em, ấy vậy mà bây giờ chị phải vĩnh viễn rời xa em, rời xa hạnh phúc của chị, chị làm sao có thể không đau đớn được?

– Âm dương cách biệt, sau này em sẽ yêu một người khác, có thể đó là một người đàn ông hoặc một người phụ nữ, nhưng em biết họ sẽ không thể yêu em giống như chị.

Trái tim Heeyeon mềm nhũn khi nghe câu nói của cô gái.

– Chị muốn em sống, bởi không phải muốn nỗi đau mất đi người yêu hành hạ cuộc sống em, nhưng là chị muốn em có thể đứng dậy sau cơn đau, đi tìm một hạnh phúc ở bên cạnh em viên mãn. Chị muốn em sống cho những năm tháng thanh xuân mà chị đã vô tình đánh mất.

– Tại sao lại bắt em đau khổ như vậy? – cô gái hét lên, cô vùng khỏi vòng tay của Heeyeon.

Heeyeon không mất bình tĩnh, em đứng lặng, nhìn vào đôi mắt kia, đôi mắt cuốn hút em ngay từ cái nhìn đầu tiên.

– Trong lòng em, sau này nếu còn có chị, hãy đến viếng mộ chị. Junghwa, một lần nữa, chị muốn nói một điều quan trọng với em. Chị yêu em. Chị yêu em vì em dịu dàng như nước, ấm áp như lửa, tĩnh lặng như rừng cây và tình yêu của chị dữ dội như cơn bão, đến rồi đi. Xin lỗi vì cơn bão đã phá hủy trái tim em – Heeyeon khóc nấc, tiếng khóc của em chân thực rõ ràng.

– Cơn bão? – cô gái hỏi.

– Phải, là cơn bão.

– Chị, đau lòng lắm! Chị muốn nhìn thấy em như vậy?

– Thời gian đầu, mất đi người mình yêu, rất đau – Heeyeon đưa tay kéo cô gái ôm vào lòng, em ôm chặt hơn, chặt như thể chỉ một cơn gió thổi tới sẽ cuốn bay niềm hạnh phúc của em – Nhưng em phải cố gắng vượt qua chứ? Park Junghwa mà chị yêu, không phải cô gái yếu đuối!

– Em không hề mạnh mẽ! – cô gái thút thít, tiếng khóc nén lại trong cổ họng.

– Đừng bi lụy như vậy mà em! – Heeyeon dịu dàng, em đưa tay xoa xoa đôi gò má ửng hồng kia – Chị không muốn em như vậy!

– Chúng ta đang hạnh phúc mà?

– Chị biết!

Đôi mắt Heeyeon nhìn xuống, một tia bi ai lạnh lùng trong đáy mắt em hiện lên.

– Ông Trời bất công!

– Phải, ông ấy bất công. Ông ấy muốn chị rời khỏi hạnh phúc của chị. Chị cũng chỉ là một người bình thường, không thể chối cãi được lời của định mệnh. Chị biết em rất buồn, rất đau, nhưng Junghwa, chị cũng đau lòng vậy em? Trái tim chị chết lặng mỗi khi em muốn kết thúc cuộc sống em vì chị.

Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau. Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời. Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi? Biết đến khi nào, chúng ta mới chẳng thể quên được nhau?

– Heeyeon…

– Em, nếu có kiếp luân hồi, kiếp sau chị vẫn sẽ chọn em để yêu thương. Chị đến lúc phải đi rồi!

Nói xong, Heeyeon biến mất.

Một mình Junghwa đứng lặng. Cô khóc thương tiễn biệt người mình yêu.

Tình yêu là một cơn bão, đến để hoành hành hủy hoại trái tim rồi lại rời đi vì mọi thứ đã đổ nát.

Junghwa chỉ vừa mới biết người cô yêu đã chết, cô tìm tới cái chết nhưng người con gái đó đã xuất hiện, ôm cô vào lòng, khuyên ngăn cô. Mọi chuyện diễn ra chỉ vài tiếng đồng hồ…

9.

Ba năm sau…

– Heeyeon, hoa chị thích, mỗi ngày em đều đến viếng! – Junghwa đặt bó hoa trước mộ người yêu – Chị đến với em như một cơn bão… Em yêu chị. Phần còn lại, sống vì tình yêu này! Đến một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau!

. . .

END